Cử nhân Nguyễn Thị Ngọc Bích

Nguyễn Thị Ngọc Bích

Đại học Sư phạm quốc gia Moscow
Cử nhân Sư phạm
Cập nhật ngày: 18/11/2022

nguyen thi ngoc bich cu nhan su pham dai hoc su pham quoc gia moscow 1

“Chẳng phải ngẫu nhiên mà ai đó gọi Mái trường là ngôi nhà thứ hai đối với mỗi người. Ngôi nhà ấy mà ai cũng biết, ai cũng yêu, cũng bồi hồi thổn thức mỗi khi nhớ về chốn xưa.”

Mái trường xưa

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ đc điều gì đc dạy những ngày xa

“ Mái trường xưa” tiếng gọi ấy cất lên sao mà thân thương và thiêng liêng đến vậy. Chẳng phải ngẫu nhiên mà ai đó gọi Mái trường là ngôi nhà thứ hai đối với mỗi người. Ngôi nhà ấy mà ai cũng biết, ai cũng yêu, cũng bồi hồi thổn thức mỗi khi nhớ về chốn xưa.

Mái trường thật rộng lớn, luôn mở rộng chào đón ta. Bỏ mặc dòng chảy ồn ào, xối xả, vội vã của thời gian thì mái trường vẫn còn ở đó, vẫn ấm áp, ngọt ngào và đẹp đến kì lạ. Mái trường là cái nôi của tri thức, bước đường của tương lai, là bài ca của tình bạn, … là nơi chốn nuôi dưỡng những tâm hồn nhỏ bé của mỗi con người.

Tôi luôn tự hào và kiêu hãnh là một cựu học sinh được học tập và trưởng thanh dưới mái trường THPT mang lên Nhà Giáo Cách mạng Tống Văn Trân. Tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt với đầy đủ trang thiết bị dạy và học, mà còn được những “người cha”, “người mẹ” thứ hai dạy dỗ chỉ bảo một cách tận tình, chu đáo.

Giữa trăm nghề có một nghề cao quý, giữa vạn nghề chọn một nghề thiêng liêng – đúng vậy đó chính là nghề Giáo viên. Họ là những người lái đò thầm lặng bằng tình thương và tri thức để chèo lái biết bao thế hệ học trò.

Mỗi một năm học kết thúc lại là lúc một chuyến đò cập bến. Trong chuyến đò đó có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho ta biết trong cuộc sống này có vô vàn khó khăn thử thách nhưng ta cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Vì “hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai, chỉ có hôm nay là hiện tại ngày có thể thay đổi được tương lai”.
Đã nhiều năm sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường phổ thông mỗi người sẽ đi một hướng, chọn cho mình một lối đi riêng. Trong giây phút này, dừng lại một giây để tôi cảm nhận từng kí ức đang ùa về, những cảm xúc vẫn nguyên vẹn như thấm vào da thịt . Ba năm khoảng thời gian không dài đối với một đời người nhưng nó lại có ý nghĩa vô cùng to lớn theo suốt chúng ta trong mọi nẻo đường. Những giây phút chúng ta dành cho nhau, cũng như tình cảm mà thầy cô dành cho chúng ta trong ba năm qua đủ để đem theo, đủ để lưu luyến, đủ để nhớ mãi suốt cả cuộc đời.

Giữa cái lạnh buốt của tiết trời đầu đông Matxcova, đưa tôi trở về với hồi ức mùa hè năm ấy!

Khoảng khắc kết thúc quãng thời gian học sinh, tôi vui sướng vì sắp được tự do, thoải mái làm điều mình thích mà không phải sợ về nhà muộn bị mắng hay phải xin phép khi đi đâu đó. Nhưng hơn hết tôi lại cảm thấy tiếc nuối và có điều gì đó sắp tới . Tiếc nuối vì sắp hết một thời áo trắng hồn nhiên vô tư bên thấy cô và bạn bè. Cũng có cả sự sợ hãi đang mơ hồ len lỏi trong từng suy nghi: Tôi sợ phải rời xa nơi này. Sợ mất đi điều gì đó từ bao giờ đã hình thành trong tôi mà chỉ khi chia tay tôi mới nhận ra. Phải rời xa nơi mà mình đã gắn bó, rời xa ngôi nhà này, phải chia tay với những đứa bạn vẫn ngày ngày trêu trọc nhau, cùng nhau quay cop, cùng nhau ăn quà vặt đối với tôi thật sự rất khó. Khi không có thầy cô bạn bè bên cạnh thì tôi sẽ ra sao?

Đúng như Chế Lan Viên đã từng nói:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn!”

Cảm ơn tháng 11 dịu dàng đã đưa tôi về với những hồi ức thanh xuân rực rỡ cũng là dịp là tôi biết ơn và tri ân tới mái trường Cấp 3 đã nuôi dưỡng và những người thầy đã chèo lái, dìu dắt tôi trở thành một sinh viên Sư phạm đầy tự hào và kiêu hãnh.

Bạn muốn tìm hiểu thêm các câu chuyện thành công khác?

Thông tin mới cập nhật