Cử nhân Lê Thị Ngọc Bích

Lê Thị Ngọc Bích

Đại học tổng hợp Liên bang Ural
Cử nhân Khách sạn
Cập nhật ngày: 25/10/2018

le thi ngoc bich cu nhan khach san dai hoc tong hop lien bang ural 1

“Thành phố nơi tôi ở không có những tòa nhà chọc trời như Moscow city, không có đèn lung linh óng ánh như điện Kremlin, cũng không có nhiều công viên rộng lớn thơ mộng như Gorky Park. Nhưng không phải vì đó mà sắc Thu ở đây trở nên tẻ nhạt, tầm thường.”

Lếch thếch trở về kí túc xá sau 3 tiết học phải nói là chán òm, tôi nằm vật ra giường như thể mình vừa sống sót trở về từ cuộc chiến thế giới của Wonder Woman. Chưa kịp hít thật sâu mùi hương lavender phả ra từ chiếc ga giường quen thuộc thì bỗng một cảm giác tê tê như kim chọc thẳng vào cổ, tôi cố hất thật mạnh mớ tóc con sau gáy ra xa. À thì ra một chiếc lá vàng khô vướng lại trên tóc tôi từ khi nào. Có lẽ là lúc trên đường từ trường về chăng? Tôi vứt nó sang một bên như một đứa trẻ vứt đi món đồ chơi cũ mèm, chán chường mà nó không thích nữa. Mắt tôi bắt đầu díu lại và nhanh chóng thiếp đi thật sâu. Chốc chốc thả nhẹ vào tai tôi là tiếng cười giòn tan của mấy đứa Colombia sống quanh đây. Tôi chưa kịp càm ràm hết câu thì một thứ ánh sáng chói lóa như những quần cực quang ở thị trấn Tromso- Nauy chiếu thẳng vào mắt. Tôi uể oải giương mắt, chớp chớp vài cái để định hình rõ xem đó là gì. Len lỏi qua từng ô cửa kính ngoài ban công là những tia nắng cuối ngày bây giờ mới bắt đầu phát huy công lực. Bầu trời vì thế cũng trở nên trong xanh cao vút hẳn lên. Mấy chiếc lá mỏng manh, vàng ươm quấn lấy nhau lũ lượt thả trôi vào xoáy gió. Đẹp thật!

Hiếm khi nào ở vùng đất Ural khắc nghiệt này lại được nữ thần Mặt trời ban cho một ngày nắng đẹp đến vậy. Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc lá ban nãy còn nằm lăn lốc trên sàn nhà và đột nhiên như được tiếp thêm một sức mạnh huyền bí nào đó, người tôi giật bắn dậy như mấy nhân vật trong quảng cáo nước tăng lực Redbull. Tôi khoác nhanh cái áo, quấn vội vài vòng khăn quanh cổ, rồi nào là dây sạc, pin dự phòng cho hết vào ba lô. Thế là tôi lại bắt đầu một ngày lang thang, vì tôi biết: Đây sẽ là cái thu cuối cùng của tôi ở nước Nga này rồi!

Có người từng nói với tôi rằng “thành phố này chả có cái gì được cả”. Chắc vậy, một khi tâm người ta đang hướng về nơi khác thì mọi thứ nơi đây đều trở nên vô vị, tầm thường và xấu xí cả. Nhưng trách làm sao được, vốn dĩ đó là sự thật rồi mà. Bởi lẽ, thành phố nơi tôi ở không có những tòa nhà chọc trời như Moscow city, không có đèn lung linh óng ánh như điện Kremlin, cũng không có nhiều công viên rộng lớn thơ mộng như Gorky Park. Nhưng không phải vì đó mà sắc Thu ở đây trở nên tẻ nhạt, tầm thường.

Cách đây bốn năm là lúc tôi vừa đặt chân tới thành phố này và cũng là lúc tôi vừa tròn hai mươi tuổi. Độ tuổi của sự ngô nghê, hồn nhiên, tò mò và đầy mộng mị. Bất chấp trước sự xa lạ, bỡ ngỡ nơi xứ người, tôi nghênh ngang rong ruổi hết mọi ngóc ngách, nẻo đường của thành phố. Cũng trong cái tiết trời tháng thu se se lạnh như vậy. Lần đầu tiên tôi được say đắm ngắm nhìn hai hàng phong thẳng tắp trải dài, rực màu vàng úa mà lúc trước tôi chỉ được nhìn thấy trên phim, tôi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ảo diệu của mặt hồ khi những cành cây phản chiếu bóng mình xuống dòng sông Iset chảy qua lòng thành phố, tôi được say sưa nô đùa cùng mấy đứa trẻ con dưới gốc cây phủ tầng tầng lớp lớp lá khô. Và còn nhiều, rất nhiều những điều khác nữa…Tôi chợt nhận ra tôi yêu cái thu ở đây quá chừng!

Thu mang trong mình sự dịu dàng, dễ chịu. Thu khoác lên mình những chiếc váy hoa đầy màu sắc. Gió Thu không lạnh ngắt, cắt da xẻ thịt người ta như gió Đông mà gió thu hiền, nhẹ nhàng thổi vào hồn người như muốn xua đi những nỗi muộn phiền trong lòng ta vậy. Nắng thu cũng không quá ngột ngạt, nóng bức như nắng Hè. Mà nắng thu là cái nắng dễ chịu nhất mà tôi có thể đắm mình rong ruổi cả ngày không mệt nhọc. Có khi không để làm gì, chỉ để ngắm và cảm nhận mà thôi.

Tôi đưa tay đón lấy những tia nắng yếu ớt cuối cùng. Nắng tắt… tôi cuống cuồng trở về với thực tại. Dù là thu của năm hai mươi hay hai mươi năm nữa thì tôi cũng không thể tìm thấy bất cứ từ ngữ nào có thể lột tả hết nét đẹp của nàng Thu ở xứ sở bạch dương này. Chỉ đơn giản vì Thu vốn dĩ đã đẹp sẵn như vậy rồi, như tâm hồn con người vẫn đẹp hoài ở cái tuổi hai mươi.

“Năm hai mươi tuổi tôi hoang tưởng
Đem hết yêu thương gửi nắng vàng
Chiều muộn cuống cuồng tôi đòi lại
Nắng tắt mặc tôi đứng bẽ bàng”
(Hoàng Yến)

Nhiều người hỏi tôi: “Tại sao bạn lại đến Nga? Tại sao bạn lại chọn UrFU?”. Và câu trả lời của tôi rất đơn giản – chỉ là một sai lầm. Đừng ngạc nhiên vì sai lầm không phải lúc nào cũng xấu. Đôi khi chúng dẫn bạn đến một con đường khác và cuối cùng lại nhận được phước lành. Đây chính xác là thứ đã xảy ra với tôi. Vào thời điểm điền đơn (bằng tiếng Nga), tôi không những không biết tiếng Nga mà còn quyết định mình sẽ đăng ký vào trường đại học nào một cách khá lộn xộn. 

Vì vậy, tôi chỉ tìm kiếm trên Internet tên các trường đại học và chọn những trường có hình ảnh ấn tượng. Một tháng sau, người hướng dẫn nói với tôi rằng chuyên ngành của tôi và trường đại học không khớp nhau, và tôi phải chọn ngành khác nếu không sẽ bị từ chối. Cuối cùng, họ đã giúp tôi đưa ra quyết định và gửi tôi đến Ekaterinburg, và tôi chỉ là thế hệ sinh viên Việt Nam thứ ba tại UrFU. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng sai lầm của mình đã định hình lại số phận của tôi. 

Nước Nga, đặc biệt là UrFU, đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi kể từ thời điểm đó.

Vâng, tôi có thể nói rằng tôi là một cô gái may mắn. Tôi đã gặp rất nhiều người bạn tốt ở UrFU. Một số người trong số họ tôi đã gặp qua nhóm tình nguyện của mình – Buddy System. Ngoài ra, các bạn cùng nhóm của tôi rất tốt bụng và rất quan tâm, họ giúp đỡ tôi rất nhiều mỗi khi tôi gặp khó khăn với bài giảng tiếng Nga. Tất cả các giáo viên, đặc biệt là giáo sư của tôi, đều rất tuyệt vời. Tôi khá chắc chắn rằng cô ấy là giáo viên tận tâm nhất mà tôi từng gặp.

Tôi được bố trí một phòng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi trong một khu ký túc xá có vị trí tốt. Chúng ta có thể dễ dàng đến trung tâm thành phố bằng tất cả các loại phương tiện giao thông công cộng. Đây cũng là nơi hoàn hảo để gặp gỡ hàng trăm người bạn từ nước ngoài.

Trước khi đến đây, tôi không biết nhiều về nước Nga. Tất cả những gì tôi biết là từ những bài học lịch sử ở trường trung học. “Chiến tranh, đồng minh, viện trợ vũ khí, chủ nghĩa xã hội…” là những từ tôi thường xuyên nghe đến. Nhưng chỉ cho đến ngày tôi đến đây. Rồi tôi nhận ra rằng bức tranh nước Nga không chỉ được vẽ bằng một màu chiến tranh u ám: chắc chắn, đó là một kiệt tác được vẽ bởi hàng nghìn màu sắc rực rỡ khác. Đất nước, con người, văn hóa và cả công nghệ… Tất cả những điều đó không chỉ gây ấn tượng mạnh với tôi mà còn khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.

Tôi vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên chạm vào tuyết trắng và ngắm nó đậu trên tay, cảm giác như lạc vào một cung điện rộng lớn lộng lẫy được trang hoàng bởi những thứ hoàng gia sang trọng nhất, cảm giác bước vào một nhà thờ Chính thống giáo kết hợp giữa những công trình kiến trúc cổ kính và hiện đại mà tôi chưa từng thấy trước đây và nhiều cảm xúc khác mà chỉ nước Nga mới có thể mang lại cho tôi.

Tôi rất thích đi du lịch. Có lần tôi dành 2 tháng để đi du lịch đến một số thành phố cụ thể của Nga như Moscow, Saint Petersburg, Kazan, Irkutsk, v.v…. Tôi đã yêu những nơi tuyệt vời này, đặc biệt là hồ Baikal. Nó cảm thấy ra khỏi thế giới này. Tôi đã gặp rất nhiều người tốt trong chuyến đi và có được nhiều trải nghiệm đáng giá khi gặp gỡ người dân địa phương.

Tôi cũng may mắn có được Học bổng Chính phủ Nga. Nó cho tôi cơ hội không chỉ được học tập ở Nga mà còn được kết bạn và đi du lịch!

Tôi rất thích ở đây, thành phố xinh đẹp và yên bình này, Ekaterinburg – và trên hết là UrFU, trường đại học của tôi.  Chắc chắn rằng sau khi về Việt Nam, đôi khi ngồi mỉm cười một mình thì hình ảnh nước Nga, UrFU chợt hiện lên trong đầu tôi.

Bạn muốn tìm hiểu thêm các câu chuyện thành công khác?

Thông tin mới cập nhật