Cử nhân Hoàng Thị Hiền

Hoàng Thị Hiền

Viện Đại học Văn hóa quốc gia Saint Petersburg
Cử nhân Văn hóa
Cập nhật ngày: 24/10/2018

hoang thi hien cu nhan van hoa vien dai hoc van hoa quoc gia saint petersburg 1

“Lúc mình mới sang Nga, có lần, ngoài trời âm hơn 10 độ, bạn gái Ira (người Nga) của mình gọi điện thoại và nói: “Hiền ơi hôm nay chỉ âm 10 độ, trời có nắng đẹp quá tụi mình không đi dạo đi?”. Lúc đó mình cứ ngoác mồm ra nhưng vì nó hứng khởi quá nên cùng cuốc bộ theo nó.”

Mình tên là Hoàng Thị Hiền hiện tại mình là sinh viên năm ba, khoa Văn hóa thế giới, thuộc Viện Đại học Văn hóa quốc gia Saint Petersburg. Lúc mình mới sang Nga, có lần, ngoài trời âm hơn 10 độ, bạn gái Ira (người Nga) của mình gọi điện thoại và nói: “Hiền ơi hôm nay chỉ âm 10 độ, trời có nắng đẹp quá tụi mình không đi dạo đi?”. Lúc đó mình cứ ngoác mồm ra nhưng vì nó hứng khởi quá nên cùng cuốc bộ theo nó. Mãi sau này dù đã mất nhiều thời gian lắm để có thể “thấm nhuần” thói quen này một phần nào đó theo đúng tinh thần Nga nhưng mình có lẽ vẫn không khỏi băn khoăn với một câu hỏi “Người Nga yêu công viên và thích đi dạo nhiều như thế sao? Từ người già cho tới các người trẻ, kẻ cô đơn hay bạn bè đôi lứa, những cuộc hò hẹn vui chơi ở công viên nhiều giống như một ngành giải trí chưa khi nào hết hot vậy. Đại loại sau nhiều năm mình phải cố nghĩ đơn giản là: “Nếu có một người đi dạo từ Đông sang Thu bất kể ngày nắng hay xuyên đêm trắng từ ấm áp 20 độ đến băng giá âm 20 thì có lẽ đó hẳn là người Nga!

Ở khu vực mình sống nổi tiếng với những công viên lớn như quần thể cung điện Ekaterina, Petergof hay vườn mùa hè. Đó là hệ thống vườn rừng với quần thể các bức tượng theo phong cách La Mã hoặc phong cách vườn Anh, Nga… đẹp đến hoàn hảo. Mình đến đó nhiều lần mà không khi nào hết thích.

Thế nhưng đẹp nhất trong lòng mình lại là những công viên nằm ẩn mình trong thành phố, nằm đâu đó giữa những khu dân cư, ven một vùng ngoại ô. Bởi với mình chính những công viên “chưa nổi tiếng”, những không gian không hoành tráng này lại là một khung trời tránh được sự xô bồ của phố hội để giữ đậm chất Nga nhất. Là nơi lưu giữ nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời của những cư dân sống gần nó hơn cả. Mình thích đi dạo ở công viên gần trường, gần nhà, cứ như thế dù nhiều khi chỉ để ngắm nhìn người người qua lại. Cảm giác rằng những cư dân đã sống cả đời ở đây mà kỳ lạ thay, mùa thay lá nào trông họ cũng cuống quýt cũng tràn đầy nhiệt huyết như những đứa trẻ, cứ như thể một kẻ “ngoại đạo” mới lần đầu được thấy mùa thu vàng vậy!

Đây đó, những đôi chân không hẹn nhưng vẫn bước chầm chậm để được sóng đôi gần nhau lâu hơn. Các mẹ và các bạn gái thì thay nhau tết những vòng bằng lá phong để mang mùa Thu cùng về nhà và giữ nó cho tới mùa lá đỏ năm sau…Ấy cho nên mình nhận ra là mình không thể sở hữu thứ tình yêu “không biết mệt mỏi” này, nó gần như là một thứ tinh thần khó lòng bắt chước được! Nhưng chỉ cần hòa mình vào trong không gian đó cũng cảm thấy một cảm giác đầy bình yên lẫn mới mẻ nảy nở. Đó chính là lý do vì sao mình gửi tới Báo Nga bộ ảnh chụp lại những khoảnh khắc đời thường với hy vọng có thể gửi một chút bầu không khí công viên mùa thu cho những bạn yêu mến nước Nga xinh đẹp.

Dù cho mỗi lần nhìn ngắm hàng ngàn chiếc lá bay bay trong chiều Thu có khiến cho mình thoáng buồn vu vơ, thì năm nào mình cũng không lỡ hẹn để được chiêm ngưỡng món quà kỳ diệu đó của thiên nhiên. Mỗi năm, khi sắc vàng bắt đầu nhuốm lên khung trời Nga là lòng mình đã đầy bồi hồi xao xuyến nhớ bạn bè cả Việt lẫn Nga. Không biết tự bao giờ ranh giới đó đã không còn có khoảng cách với mình. Có lẽ bởi tình yêu!

Đối với mình mùa Thu mang một vẻ đẹp thật kiêu hãnh. Những chiếc lá đã đốt cháy hết “sức lực” cuối cùng để có thể trở nên đẹp nhất, lấp lánh óng vàng nhất, dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi rồi lìa xa khỏi cành. Khoảng khắc đó vừa lãng mạn lại vừa đượm buồn. Nó làm mình nhớ đến tựa cuốn sách “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”. Trong đó, nôm na rằng, có một loài chim bé nhỏ cứ mỗi khi nó trưởng thành sẽ chọn lấy một bụi mận gai nơi có chiếc gai mà nó tin là to nhất sắc nhọn nhất và cứ thế lao vút tới để cho chiếc gai kia xuyên qua trái tim bé nhỏ. Trước nỗi đau tận cùng, chú chim đó, cất tiếng hót rồi từ từ lìa xa khỏi sự sống của mình. Đó là khúc ca thánh thót và vang xa nhất suốt cả cuộc đời của chúng. Buồn quá phải không?! Ắt rằng đó không chỉ câu chuyện riêng của loài chim, mà cả loài cỏ cây và con người để dâng hiến cho nghệ thuật và cái đẹp đến tha nhân, họ đã bằng lòng để cho những “mũi gai” xuyên qua “tim” mình. Ai cũng có lúc phải trải những mùa thu vàng chết một chút ở trong lòng. Có phải vì thế mà đằng sau vẻ đẹp nghệ thuật nào cũng đều thấp thoáng hay ẩn chứa một niềm khắc khoải không nguôi?!

Nhưng không phải vì thế mà chúng ta được phép để mình đắm chìm trong những mụ mị và để trái tim mình lãng quên đi vẻ đẹp đang có mặt cùng với chúng ta trong hiện tại. Cần phải vượt lên những cảm xúc nghệ sĩ đó để có được những phút giây thăng hoa và tận hưởng những mật ngọt của cuộc đời của tạo hóa đã dày công ban tặng. Mình thân mến chúc các bạn với bốn mùa say mê và yêu thương.

Bạn muốn tìm hiểu thêm các câu chuyện thành công khác?

Thông tin mới cập nhật